Mưu Thỏ Con
Lúc ấy là 10 giờ sáng . Một buổi sáng đầy nắng ấm trong khu rừng này. Thông thường một buổi sáng như thế cảnh vật sẽ được khoác lên một chiếc áo rực rỡ và những nét hân hoan vui tươi sẽ hiện rõ trên mặt của muôn loài. Nhưng chuyện gì đã xảy ra mà cả khu rừng nầy hôm nay mang sắc thái ảm đạm như thế ?
Trên một khoảng đất trống ở cuối khu rừng, có một chú thỏ con đang ngồi đó. Nó cứ lắc đầu nguầy nguậy và miệng không ngớt nói :
- Không, không, tôi không đi ! Tôi sẽ không bao giờ đi !
Và nó la lớn lên một cách cương quyết :
- Tôi nhất định không chịu đi.
Ngồi cạnh nó là một anh Sói. Con này không ngừng lải nhải dỗ dành nó :
- Chú làm ơn đi nhé ! Chú Thỏ dễ thương của tôi ơi!
Và cứ sau mỗi câu dỗ đó của Sói, Thỏ lại lắc đầu lia lịa và lập đi lập lại « Không, không, tôi không đi đâu hết ! »
Trong khi đó, vài con thú nhỏ khác đang khóc lóc trong các bụi rậm. Anh Hươu cao cổ, bác Trâu Già, cô Công xinh đẹp, chú Chồn tinh ranh cũng đều có mặt ở đó. Tất cả đều tỏ vẻ lo lắng tột cùng . Và nếu các em ở trong hoàn cảnh đó chắc chắn là cũng sẽ như thế. Bây giờ tôi sẽ nói cho các em nghe lý do vì sao.
Thời gian trước khi chuyện này xảy ra, có một con Cọp đói rất to lớn không rõ từ đâu đến sinh sống trong khu rừng này. Mỗi ngày nó đi rão trong rừng để tìm thức ăn và ngày nào nó cũng giết hai hoặc ba con thú vùng này. Và cho dù nó đã no nhưng vì bản tánh hung hăng, nó cũng sẽ giết bất cứ ai mà nó gặp trên đường đi. Muôn loài đều khiếp sợ nó và từ đó không ai có thể sống vui và hạnh phúc như xưa được nữa.
Một ngày kia, bỗng anh Sói có một ý kiến rất thông minh- ít nhất là thông minh theo ý anh ta. Nó triệu tập một cuộc hội nghị của tất cả thú rừng và trình bày kế-hoạch của nó :
- Chúng ta sẽ hứa với con Cọp đó rằng mỗi ngày chúng ta sẽ dâng hiến cho nó một con thú để nó ăn. Như vậy những thú còn lại sẽ được an toàn ngày hôm đó vì nó đã no nê sẽ không đi ra ngoài kiếm mồi, tránh được việc nó gặp ai thì giết người ấy.
Khi nói điều ấy thì trong đầu con Sói đang nghĩ : « Chúng ta sẽ lựa những con thú nhỏ trước tiên. Như vậy thì mình sẽ được yên thân trong một thời gian khá lâu »
Kế hoạch của Sói được mọi người tán thành. Và Cọp cũng bằng lòng vì từ lâu nó đã trở thành mập phì và biếng nhác không thể tả được. Tất cả đều hài lòng chỉ trừ chú Thỏ Con . Khi nó bị chỉ định làm thức ăn cho Hổ hôm ấy, nó không vui chút nào . Dĩ nhiên là nó nhất quyết từ chối.
Như vậy thì các em đã hiểu vì sao cả khu rừng mang màu sắc đau buồn trong một buổi sáng nắng đẹp như vậy.
Mặt trời đã lên cao và đứng bóng. Có nghĩa là đã 12 gìờ trưa. Ðã gần tới giờ mang thức ăn đến cho Cọp Tất cả mọi con thú đều trách móc chú Thỏ con là ích kỷ, nó bèn nói : « Ðừng làm phiền tôi. Tôi đang suy nghĩ đây! » Vừa lúc ấy tiếng gầm giận dữ vì đói của con Hổ vang cả khu rừng, nhưng may mắn là vì nó quá mập nên rất khó khăn trong việc đi ra khỏi hang .
Tuy nhiên, 12 giờ trưa ở rừng rất nóng và là giờ ngủ trưa. Con Cọp đã ngưng gầm thét, ngay cả con Sói cũng ngưng lải nhải và hầu hết các thú đều tạm quên sự lo lắng để nghỉ trưa. Bỗng dưng, vào lúc 1 giờ trưa, tất cả đều ngạc nhiên sững sờ vì chú Thỏ nhảy vọt ra và la lớn :
- Ðược rồi, tôi sẽ đi!
Rồi nó cắm đầu chạy thật nhanh về hướng hang con mãnh hổ.
Sau cơn sững sờ ngạc nhiên, mọi con thú đồng trút ra một hơi thở dài khoan khoái và bắt đầu đi kiếm thức ăn cho chính mình ngày hôm đó.
Còn các em, chắc là các em đang lo sợ cho chú Thỏ phải không?
Chú Thỏ chạy một mạch đến hang Cọp. Nó chạy nhanh đến nổi suýt chút nữa là đâm đầu vào các móng vuốt của Cọp . Nhưng cũng may là nó dừng lại kịp và cẩn thận giữ một khoảng cách khá xa để không bị con thú độc ác kia chụp trúng được.
Con này rất giận dữ vì phải chờ đợi lâu bữa ăn của nó, nhưng nó còn đang ngái ngủ nên chỉ càu nhàu :
- Lại gần đây. Tại sao mi đến nạp mạng trể quá vậy ?
Chú Thỏ bắt đầu giả vờ khóc nức nở :
- Thưa Ngài, không phải lổi tại con . Ðáng lẻ họ không đem dâng con cho Ngài xơi vì con quá gầy ốm. Họ đã chỉ định người anh mập mạp thơm ngon của con đem dâng Ngài rồi.
Cọp gầm lên :
- Vậy tại sao bây giờ họ lại đưa mi đến cho ta ? Thằng anh của mi đâu ?
- Thưa Ngài họ đã đưa anh con đến cho Ngài đấy chứ nhưng giữa đường có một ngài Hổ khác dành mất rồi nên họ phải quay về bảo con thay thế anh con đến cho Ngài xơi tạm.
- Ðứa.....nào.....! - Cọp gầm rít lên.
- Dạ Ngài Hổ kia ở trong một cái hố sâu tại một mảnh đất hoang gần đây.
- Ðưa ta đến đó ngay. Ta sẽ dạy cho nó một bài học để biết dành ăn với ta sẽ bị hậu quả như thế nào.
- Ðúng như thế, thưa Ngài! - Thỏ con vẫn giữ giọng nức nở trả lời với con Cọp dữ kia - Dạ xin Ngài đi theo lối này ạ . ..
Rồi Thỏ con dẫn Cọp ta đi vào một con đường mòn nhỏ hẹp, luồn vào những bụi lau sậy dày đặc. Loài cọp cũng giống như loài mèo, chúng nó không nhìn thấy rõ trong ánh nắng chói chang nên Ngài Hổ này không nhận định được hướng đi, cứ theo Thỏ mà tiến bưóc. Thình lình, Thỏ con rẻ ngoặc vào một bụi rậm, miệng kêu to : « Ðây rồi! ». Cọp chạy theo sau, khi đến nơi thì nó thấy Thỏ con đang đứng bên cạnh một cái lổ thật sâu . Thỏ con cất giọng run rẩy nói với Cọp:
- Thưa Ngài, đây là hang của Ngài Hổ kia. Trời ơi, con sợ quá. Xin Ngài làm ơn cho con đứng thật sát Ngài.
Con Cọp hung hăng bước lại gần miệng hang, nhìn xuống . Nó thấy dưới đó hiện ra khuôn mặt của một con Cọp cũng thật hung dữ và bên cạnh nó là một con Thỏ đang run sợ. Cọp quát to :
- Trả lại con mồi đó cho ta!
Vừa gầm, vừa hét, nó nhảy xuống và...trước khi nó kịp nhận biết rằng nó đang nhảy xuống một cái giếng sâu thì nó đã từ từ chìm sâu xuống đáy giếng. Và thế là mãi mãi nó không bao giờ trở lên được để sát hại những con thú hiền lành trong khu rừng đó nữa. Nếu như nó bình tỉnh, không giận dữ mất trí khôn, nó sẽ nhận biết rằng cái con Cọp hung dữ và Thỏ con run rẩy mà nó nhìn thấy dưới hố chỉ là hình ảnh của nó và chú Thỏ con đứng bên cạnh nó phản chiếu lại qua mặt nước giếng.