Trong ngôi nhà nhỏ ven rừng có ba mẹ con nhà Thỏ sống hòa thuận, yên vui.
Một hôm, Thỏ mẹ phải vào rừng kiếm thức ăn. Trước lúc đi, Thỏ mẹ chia cho mỗi đứa con một củ cà rốt làm bữa trưa. Thỏ mẹ dặn:
– Các con ở nhà ngoan nhé!
Hai anh em nhà Thỏ đều thương và quý mẹ. Mẹ đi rồi, hai anh em thu dọn nhà cửa thật gọn gàng, sạch sẽ. Bác hàng xóm Bồ Câu thấy thế cũng thầm khen.
Đến bữa trưa, Thỏ anh đói và háu ăn nên chỉ một loáng đã ăn hết củ cà rốt. Thỏ em bẻ đôi củ cà rốt và bảo:
– Em chỉ ăn một nửa, còn một nửa em sẽ để phần mẹ.
Sau bữa trưa, hai anh em đi ngủ. Nằm trong chăn ấm nhưng Thỏ em không ngủ được vì nhớ mẹ, thương mẹ phải đi kiếm ăn ở ngoài trời lạnh.
Chiều tối, Thỏ mẹ về xách theo giỏ nặng đầy rau quả. Thỏ em nhanh nhảu lấy phần cà rốt mời mẹ:
– Mẹ ơi! Mẹ mệt và đói lắm nhỉ? Con mời mẹ!
Thỏ mẹ âu yếm đón nhận tấm lòng thơm thảo của Thỏ em. Thỏ anh ân hận lắm. Thỏ anh vội rót một cốc nước đưa mời mẹ:
– Mẹ uống đi cho đỡ khát!
Thỏ mẹ cảm động vì được các con chăm sóc, yêu thương. Thỏ mẹ ôm hai anh em vào lòng và âu yếm nói:
– Các con của mẹ ngoan lắm!