Thấm thoắt đã hai năm trôi qua, hai năm - khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn đó đã gắn bó với tôi từ lúc bước chân vào mái trường mầm non Đô thị Việt Hưng, ngôi trường thân thương đã cho tôi biết bao kỉ niệm đáng nhớ. Chính tại nơi đây, tôi đã được làm quen với rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp, được trau dồi kinh nghiệm bởi những người anh, người chị trong nghề giỏi giang và ân cần. Nhưng, không thể nào không nhắc đến một người, một người anh lớn trong đại gia đình đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với tôi: anh Toàn - anh bảo vệ của trường.
Anh Toàn - Người tổ trưởng gương mẫu của tổ bảo vệ
Bước chân vào cổng trường, người đầu tiên chúng ta được gặp không phải ai khác chính là những anh – chú – bác bảo vệ. Với trường mầm non Đô Thị Việt Hưng, những bác - chú bảo vệ trong màu áo xanh là hình ảnh thân quen mà gần gũi đối với các bé mỗi ngày đến trường. Và ngay từ lúc ấy những tiếng chào “con chào bác bảo vệ ạ” đã ríu rít vang lên bắt đầu một ngày mới. Bác Toàn bảo vệ là chỗ dựa tin cậy đối với các bậc phụ huynh và các cháu nhỏ và là người anh lớn của các cô giáo trong trường mầm non Đô Thị Việt Hưng.
Bác bảo vệ "Đa-ri-năng" sửa quạt trần cho các lớp
Là một người làm công việc bảo vệ, nhưng anh không đơn thuần là một người bảo vệ trường với nhiệm vụ đơn giản là bảo vệ, mà đôi lúc chúng tôi còn trêu đùa gọi anh là “bác bảo vệ đa ri năng” khi việc gì anh cũng có thể làm. Canh cổng hay trực đêm - việc làm nghe có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng cực nhọc và đòi hỏi tính cảnh giác cao; ở anh là cả một tấm gương lao động không ngừng nghỉ. Dù làm việc dưới cái nắng của buổi trưa hè oi bức hay phải chịu những cơn mưa tầm tả làm ướt cả bộ đồng phục, giữ thái độ nghiêm túc, tận tụy nhưng không bao giờ quên giữ nụ cười niềm nở trên môi khi gặp phụ huynh và khách đến thăm trường. Từng cành cây ngọn cỏ đều được đích thân anh chăm sóc, cắt tỉa, tưới tiêu. Làm việc ở một nơi nhiều nữ, hiếm nam như thế, công việc sửa chữa gì cũng đến tay, từ những chiếc ghế, cái bàn hay bất kì thiết bị nào khác bị hỏng hay gãy đều các cô đều gọi nhờ anh sửa chữa. nhưng anh chưa bao giờ tỏ thái độ than phiền, luôn nhiệt tình và còn ân cần dặn dò chúng tôi các sử dụng và bảo quản tài sản sao cho hợp lý và cẩn thận. Đồ chơi ngoài trời dành cho các cháu học sinh cũng được anh và các anh em trong tổ cùng nhau dọn rửa sạch sẽ hàng ngày. Rồi cứ đến hết giờ tan lớp trong ca trực của mình, anh cầm xâu chìa khóa đi kiểm tra, khóa cửa từng phòng, hễ thấy đồ đạc để quên là anh nhặt lại, đem lên văn phòng để chờ trả lại người mất. Hơn những thế, anh còn là một người giữ gìn kĩ cương, trật tự, nội quy trong trường: chắc ai cũng để ý, cứ trước những buổi học, trong giờ đón trẻ anh lại đứng trước cổng kiểm tra và nhắc nhở các bậc phụ huynh không đi xe vào trường tránh gây thương tổn cho các cháu học sinh, bao quát học sinh không để các con chơi nguy hiểm, không chạy một mình ra ngoài không khi không có cha mẹ đi cùng. Anh cũng đã góp phần xây dựng cổng trường giao thông an toàn, không để tình trạng bán hàng rong, quảng cáo vặt trước cổng trường. Và một điều đặc biệt ở anh đó là tình yêu thương, thân ái và gần gũi anh dành cho các bé học sinh. Anh luôn dành cho các cháu những lời chào, những lời hỏi thăm khi các bé đến trường, dành cho các bé những nụ cười thân thiết và luôn bao quát, để ý mỗi khi các bé vui chơi trên sân trường. Làm việc với môi trường mầm non, hàng ngày nhưng đối với anh, công việc này giống như một niềm vui và làm việc tức là tận hưởng niềm vui đó.
Anh luôn nghiêm túc với công việc, nhiệm vụ được giao
Đồ chơi ngoài trời luôn được anh vệ sinh sạch sẽ
Hình ảnh anh Toàn chuẩn bị các thiết bị âm thanh phục vụ các cháu tập thể dục buổi sáng
Lúc nào cũng rất cẩn thận kiểm trai cửa nẻo
Mặc dù anh chẳng đảm nhiệm giảng dạy một bộ môn văn hóa nào nhưng với tôi, anh vẫn luôn là một người thầy, một người anh kính mến. Anh không chỉ cho tôi cách giải một bài toán khó, cũng chẳng dạy cho tôi làm thế nào để viết một bài văn hay mà trên hết, anh dạy cho tôi cách sống tốt để làm sao cho mọi người tin tưởng được mình. Anh như một người bạn tâm giao lớn tuổi của tôi, trò chuyện, nhắc nhở, bảo ban tôi từ những ngày chập chững đi làm.
Ít ai biết được rằng ngoài là một công dân mẫu mực của địa phương, một bác bảo vệ tận tụy của trường mầm non Đô thị Việt Hưng, anh còn rất năng nổ tham gia phong trào của trường và địa phương, và cũng ít ai biết được rằng người bảo vệ lớn tuổi đó hàng tuần vẫn chăm chỉ đi sinh hoạt, tham gia các câu lạc bộ thể dục thể thao như: bóng đá, bóng bàn…... Với ‘’vốn liếng kiến thức’’ phong phú của một người đã có thâm niên lâu năm trong việc đi sinh hoạt, anh đã hướng dẫn, trang bị cho tôi những kĩ năng sống, kĩ năng sinh hoạt, đương đầu với khó khăn cực kì quý giá và bổ ích.
Tôi viết lên những dòng này với mong muốn gửi đến anh một lời tri ân, một lời cảm ơn sâu sắc nhân ngày 20/11 – người thầy không đứng trên bục giảng. Tôi quý anh, bởi anh luôn là chính mình, bởi tất cả những tình cảm mà anh đã giành cho mái trường mầm non Đô thị Việt Hưng này và cho chính công việc mà anh đang đảm nhiệm. Và tôi cũng mong rằng, những người đã, đang, sẽ đọc bài này cũng đã, đang và sẽ đồng cảm với tôi, yêu quý và dành thêm nhiều tình cảm hơn nữa cho anh người bảo vệ - anh Nguyễn Anh Toàn!